Xin cứ để mộ người như vậy
Đất quê hương ấp ủ thi hài
Người thường ngủ trên cỏ xanh thế đấy
Chợt bất thần người dậy chép thơ hay
Mộ Đạm Tiên nào có ai xây
Vẫn tồn tại đời này qua đời khác
Xưa kiều đắp mộ nàng bằng nước mắt
Gửi lòng mình bởi tạc vào cây
Xin cứ để mộ người nằm dưới hàng cây
Em chớ khóc đời đâu vùi dập
Ba ngàn hai trăm năm mươi tư câu thơ
Là ba ngàn hai trăm năm mươi tư chuỗi ngọc
Sáng lung linh đắp mộ thiên tài
Cỏ thanh minh mọc ở đâu đây
Gió nhẹ thổi hồn về lay động
Chiều tiên điền xanh một màu thơ mộng
Nắng trong thơ và đọng nắng trong ngày
Xin cứ để mộ người nằm dưới hàng cây
Ngắm Hồng Lĩnh qua sắc mây thời đại
Nghe tiếng sóng từ biển đông vọng lại
Để lòng mình được ưu ái thảnh thơi hơn
Giọt nước mắt vui và giọt nước buồn
Mỗi thời đại khóc cười mỗi khác
Xưa người khóc để nay ta hát
Giọt nước mắt kiều làm giọng hát em say
Xin cử để mộ người nằm giữa hàng cây
Giữa nhân dân quây quần sớm tối
Người chắt lọc thanh âm qua từng câu nói
Đúc thành vàng cho mỗi từ mỗi chương
Thời gian trôi bia đá sẽ mòn
Chỉ có lòng dân là vững chắc
Chỉ cây cỏ là giữ nguyên màu sắc
Đắp mộ người xin đắp màu xanh.